Bài đăng

Đôi dòng tâm sự - 03/08/2025

  Chủ Nhật, ngày 03 tháng 08 năm 2025, Chiều nay, mình vô tình đọc được tin trên mạng về một vụ nam sinh nhảy lầu ở Aeon Mall Long Biên. Trong lòng chợt có một cảm giác pha trộn giữa buồn, bực, và bất lực. Mình thấy có đôi điều muốn chia sẻ với người thân, bạn bè, vì mỗi lần có những vụ việc đáng tiếc như này, mình lại suy nghĩ nhiều, nhưng rồi lại không viết ra hay chia sẻ gì cả. Chỉ là hôm nay có thể tranh thủ ghi chú vài dòng, với mong muốn là người thân, bạn bè có thể suy ngẫm cùng mình một chút về nó. Trước khi mình nhấn vào nút đọc bình luận, mình cũng đã lờ mờ đoán ra phản ứng của số đông: một phần phẫn nộ trách móc nam sinh kia là tại sao lại làm thế ở nơi người ta làm ăn, một phần thương xót cho cậu ấy. Trong số ấy, mình không rõ có bao nhiêu là thực sự có thể tiếp tục suy nghĩ về việc: tại sao nam sinh ấy lại làm vậy? Quan điểm cá nhân của mình là, chuyện xảy ra lỗi không phải của riêng ai; nguyên nhân chính xác của sự việc có lẽ số đông kia cũng chẳng thể đoán ra được, v...

Tâm tư của một người yêu nước

Hình ảnh
Mở đầu Một phần nội dung của bài viết này, mình đã định viết và đăng tải từ những ngày đầu năm mới. Tuy nhiên, vì quá lười nên tới tận hôm nay, trong không khí rộn ràng của một thời khắc lịch sử sắp tới, mình mới có cảm hứng để viết tiếp. 1. Độc lập. 30/04/1975 - 30/04/2025, 50 năm đất nước thống nhất, dân tộc giành lại quyền tự chủ. Đây là một dịp mà có lẽ trong đời mình chỉ có 1 lần, không dám nói chắc có lần thứ 2 hay không, vì giờ mình gần 30 tuổi rồi, 50 năm sau là ngót 80, cũng khó mà nói trước được. Đối với mình, quyền tự chủ của một quốc gia, dân tộc là một thứ rất quan trọng. Mình là một người dân Việt Nam, sinh ra tại Đức, và theo như người lớn kể lại, mình xém nữa có quốc tịch Đức, nhưng sau đó nhân duyên như nào mà mình không thèm. Nếu gia đình mong muốn mình có một cuộc sống sung sướng về vật chất từ lúc sinh ra, thì chắc giờ mình đã là người Đức chứ không phải người Việt Nam. Mình lớn lên, học tập và làm việc phần lớn cho tới giờ tại Việt Nam, và vào ngày này, một cảm xúc...

Cứu người

Mở đầu Ngày 13/09/2023, cũng như rất nhiều người khác, tôi giật mình bởi tin tức cháy chung cư sáng ngày hôm nay. Một sự thật là: tai nạn không chừa một ai, và mỗi chúng ta không thể cầu mong vị thần, vị thánh, vị Phật nào có thể gạt bay đi hết mọi tai ương rơi xuống đầu chúng ta. Tôi đã bắt đầu nghĩ như vậy từ rất lâu, và suy nghĩ rằng, cách tốt nhất để sống, bất kể điều gì xảy đến với mình, là phải sẵn sàng cho những điều bất ngờ đó (expect the unexpected.) Khi bắt đầu suy nghĩ như vậy, tôi cũng nhiều lần lầm đường lạc lối, bởi: sẵn sàng như nào, sẵn sàng bao nhiêu là đủ, đêm ngày phải thao thức lo lắng, hay nước đến chân mà biết cách nhảy là sẵn sàng rồi, … thì không ai chỉ cho tôi cả. Sau những ngày tháng lạc đường đó thì dần dần tôi cũng có được những chỉ dẫn đúng đắn trong cuộc đời mình. Vì vậy, bài viết này là tâm nguyện của tôi, mong muốn chia sẻ tới tất cả những người thân quen với mong muốn rằng: mọi người biết thêm được một điều gì đó trong cách ứng phó với tai nạn, dù nó xả...